CÓ THỂ MAI NÀY... Có thể mai này thầy không đến lớp Các em đừng buồn - chẳng có gì đâu! Nghề cao quý - người thừa - đời chẳng quý "Chưa phải thân sâu - vẫn khiến bát canh sầu" ! Có thể mai này thầy không đến lớp Xa các em - ai xé ruột gan thầy ! Đã trót nữa đời - phấn vương trắng tóc Buộc phải bỏ nghề ... nghĩ đắng, nghĩ cay ! Có thể mai này ... thầy không đến lớp Đừng lo cho thầy - hỡi những em ngoan Thầy vẫn sống như tháng năm đã sống Vẫn có nước trong - vẫn rau cháo đàng hoàng ! Nghề dạy học từng quen thanh đạm Chuyện áo cơm không bận lắm cho đời Thương cái chữ - làm sao nhai nuốt hết Nuốt chữ ... nghẹn lời ... cực lắm người ơi! Vẫn còn đó một trái tim nóng bỏng Một "trái tim không chữ" khỏe ru đời Vẫn còn đó - trong thời gian rất đẹp Khi trong mơ ...văng vẳng tiếng "thầy ơi" TỰ THÚ VỚI THẦY Em lạ lẫm bước chân vào Đại học Mặc áo sinh viên ngơ ngác giảng đường Mắt kiếm tìm giữa bè bạn bốn phương Bóng dáng thân thương bạn mình ngày ấy Tìm đâu được, một mình, thôi thì vậy Em tự tin kiêu hãnh, buổi ban đầu Đã một thời bài luận được khen "sâu" Phương trình toán em cho là đơn giản Kiến thức con người, đâu là giới hạn ? Em không tìm ra định luật bù trừ Nên nghĩ mình sức học hẳn còn dư Đâu biết được, ấy là thầy độ lượng ! Năm đầu tiên em ngỡ mình lạc hướng Bài luận văn chỉ đủ điểm là cùng Cảm ơn thầy, cuộc sống vẫn bao dung Em chưa vấp nhưng hiểu mình nông cạn...
Ơn Thầy Viên phấn nào trên tay Thầy dạy em học chữ Bụi phấn nào bay bay Vương tóc thầy trắng xóa Bao mùa thu đi qua Thầy xưa nay đã già Khai trí em thêm sáng Cho cây đời nở hoa Từng lời giảng yêu thương Bao lớp trẻ xa trường Gói hành trang thêm nặng Nghĩa tình thầy vấn vương Mai lớn khôn nên người Khi nào em quên được? Công ơn người đi trước Dìu dắt chúng em theo.
Thầy Ơi!...
Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ? Con không muốn ca mãi điệp khúc "Nhân ngày 20 tháng 11, chúng con xin kính chúc..." rồi tặng hoa, tặng quà, rồi reo hò bôm bốp vỗ tay . Thầy dạy chúng con đừng là cái máy . Thầy dạy chúng con đừng ỷ lại . Hãy sống sao nên người! Hãy trung thực, hãy là mình trước đã! Các em ơi, làm người thật không dễ! Lũ chúng con lắng nghe đứa khẽ cười, đứa thở dài, đứa buồn lặng lẽ. Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ? Lũ chúng con mấy đứa nghe lời thầy ? Đứa nào lo chơi hơn lo học. Đứa nào đớn hèn, chạy chọt? Đứa nào đua đòi đánh mất chính mình? Đứa nào thấy trời vẫn xanh? Trời vẫn xanh mà đời nhiều sắc. Người ba buổi vật lộn kiếm từng đồng. Kẻ không ngủ hăm bốn trên hăm bốn giờ học hành tập luyện. Kẻ ngày đêm rong chơi quên phát triển cộng đồng... Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ? Trên tay con vẫn là hoa là quà tặng. Con bước đến trước thầy đứng lặng. Chúng bạn giục: "Nói đi, nói gì đi". Con cúi mặt ấp úng: "Xin thầy tha lỗi cho chúng con!". Thầy cười hiền run run đặt tay lên vai con mắt đỏ. Không một tiếng reo cười . Không một tiếng vỗ tay . Không như những năm trước, chúng con lặng lẽ cúi đầu .
CÔ GIÁO NGÀY XƯA
Nhắm mắt lại mình sẽ thành người lớn Em theo cô đi học trường làng! Mây trắng trôi trên trời làm điểm tốt Cô giận em rồi mấy bữa không sang...
Có một kẻ luôn nhớ về quá khứ Tuổi thơ trôi như mây trắng trên đầu Cô giáo nhỏ của một thời xưa cũ Lâu lắm rồi tưởng đã bặt tin nhau
Về vườn xưa thổi lên cơn gió lá rơi ... ghi dấu một nụ cười Nhắm mắt ngỡ mình lạc vào cổ tích Sổ điểm hôm nay sao bỗng thiếu tên tôi ?
BÀN TAY CỦA CÔ
Có một miền đất rất xa Nơi bàn tay cô để lại Bàn tay ngọt ngào hoa trái Thành phố trên trang sách em
Cô ngồi soạn bài đêm đêm Lung linh ánh đèn tỏa sáng Mỗi ngày đứng trên bục giảng Dắt em từng bước vào đời
Xôn xao âm thanh đất trời Trên bàn tay cô đã dắt Bàn